Roi Đánh Hồn 11: Thuật Trộm Hồn - Chương 6
“Anh Long giống kẻ cố chấp phân biệt trắng đen. Cái gọi là bài toán xe đẩy chẳng qua là tấm vải che thân của con . Đến lúc then chốt, ai cũng biết chọn thế nào. Chẳng lẽ Long còn thích chui ngõ cụt?”
Tôi chẳng hiểu bài toán xe đẩy, cũng tin trắng đen rõ ràng. Tôi lấy điếu thuốc từ túi, ngậm lên miệng.
“ tin thiên đạo tuần , sinh tử số. Các đã thuật đó nghịch thiên, đứa trẻ dù sinh , cả đời cũng mang nợ máu và lời nguyền, bao giờ yên. Đến lúc đó, đừng đứa trẻ, ngay cả bố mẹ nó cũng sẽ hối hận cả đời.”
Liễu Ngũ khó tin, định biện giải.
Tôi tiếp lời: “Huống chi, quá hiểu đạo đức của Khuy Thiên Đài các . Vô lợi bất khởi, tốn tâm sức lớn, mạo hiểm thế , chẳng lẽ để làm việc thiện? E rằng các nắm thằng bé mang lời nguyền đó trong tay, biến ông Trần ‘đại thiện nhân’ thành con rối bơm máu cho Khuy Thiên Đài?”
Khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Liễu Ngũ cuối cùng nứt vỡ.
Ông lạnh lùng : “Anh Long đúng, chúng chẳng . thế thì ? Chẳng lẽ báo thù? Anh quan tâm chuyện hai mươi sáu năm , chẳng biết ai hại em gái ? Đến nay, chỉ Khuy Thiên Đài chúng cho câu trả lời .”
Tôi mắt Liễu Ngũ qua gương, tự mãn. Có lẽ ông ngờ, mẹ của kẻ đầu sỏ hai mươi sáu năm đã để mọi thông tin cho .
“Phùng San chết .” Tôi lạnh lùng .
Liễu Ngũ sững sờ.
“Phó viện trưởng nhận tiền làm việc của Bệnh viện Sản Nhi Số 3 cũng nhảy lầu. Giờ cả bệnh viện cũng sụp. Việc làm là ngăn các tái hiện bi kịch hai mươi sáu năm !”
Phía đến ngã rẽ, bật xi-nhan.
Liễu Ngũ hoảng loạn, túm tay cầm vô-lăng: “Dù Phùng San chết, con gái cô còn sống! Con bé đó đoạt hồn em gái để sống!”
“Đó cũng chẳng do nó chọn…”
Tôi đẩy mạnh Liễu Ngũ , dứt khoát rẽ ngã. Liễu Ngũ bất cẩn, rời đường chính, vài chiếc SUV đen lập tức bám theo.
“Dừng xe ngay! Anh chết ?” Liễu Ngũ gầm lên.
Tôi lạnh. Con đường đến nghĩa trang Nguyệt Sơn rộng, mấy chiếc SUV cố vượt để chặn , nhưng thành công.
Phía đến một khúc cua, chặn tầm xe .
Quả nhiên, tiếng động cơ áp sát. Khoảnh khắc rẽ, đánh mạnh vô-lăng. Thân xe tải nặng nghiêng như lưỡi dao chặn đường!
Liễu Ngũ ở ghế phụ kịp bám tay vịn, suýt hất . Phía vang lên vài tiếng “bùm”!
Khi ông , chỉ thấy khói bụi mịt mù và những chiếc xe lật nhào.
“Xe các chắc bảo hiểm nhỉ?” Tôi liếc Liễu Ngũ im thin thít, điều chỉnh vô-lăng, tiếp tục lên đường.
Càng gần Nguyệt Sơn, liễu hai bên đường dần biến mất. Mảnh gỗ của Liễu Ngũ lóe vài tia lửa, tắt ngúm.
Liễu Ngũ nghiến răng: “Thuật đoạt linh hồn gần như sống từ cõi chết. Anh biết sẽ dẫn dụ bao nhiêu tà ma ? Dù chỉ còn chút sức mạnh sót , chúng cũng như thịt Đường Tăng thớt!”
Tôi để ý Liễu Ngũ, chỉ tập trung lái.
Ông sang : “Long Trường Đống, nghĩ còn dựa khí thế mà thoát kiếp ? Đừng quên, Tả Hạo dập dương hoả vai trái!”
“Ông lo cho .” Tôi lạnh lùng đáp.
Lúc , ngoài lan can đường, vài bóng dáng méo mó đang tiến gần.
Liễu Ngũ vô thức bám chặt tay nắm cửa, giọng đè nén: “Tôi tự cách giữ mạng, hy vọng đừng hối hận!”
lúc , một bóng đen lao lên đường. Tôi phanh, đâm thẳng tới.
Đầu xe “ầm” một tiếng, gương chiếu hậu chẳng thấy gì, nhưng rõ ràng va thứ gì đó. Tôi cảm thấy gì, Liễu Ngũ đột nhiên co giật, tay chân vặn vẹo. Nhiệt độ buồng lái giảm mạnh.
Tôi thở lạnh, thứ Liễu Ngũ hiện rõ là một hình nhân dị dạng, cổ khối u to, kinh hoàng hơn, khối u há miệng lớn, hút mạnh mặt Liễu Ngũ.
Tôi rút roi đánh hồn, quất một roi, khiến thứ đó thét lên chói tai. Nó sang , Liễu Ngũ thở một chút.
Ông lẩm bẩm gì đó, ngực bùng lên ánh lửa. Thứ đó lửa chiếu, như thiêu, biến mất ngay. Liễu Ngũ ho sặc sụa, món đồ gỗ ngực ông cháy thành tro.
Tôi kịp để ý ông , vì một thứ khác xuất hiện đường. Nó giống , nhưng tay, tóc rối che mặt.
Ban đầu nó ngoài lan can, lao qua. nó nhanh chóng xuất hiện , lần vượt qua lan can. Tôi vượt qua nó, nhưng nó hiện ánh đèn xe.
Mỗi lần xuất hiện, nó càng gần xe hơn. Cuối cùng, nó đến cạnh cửa sổ xe, như sắp lướt qua. đúng lúc định vượt, đầu nó bay lên…
Cái đầu quấn tóc rối xuyên qua kính xe. Tôi tiếng thét của đủ loại , già trẻ lớn bé.
Khi nó lao , thấy mớ tóc là vô số khuôn mặt chen chúc.
Tôi kịp vung roi, tay trái giữ vô-lăng, tay đấm mạnh một cú.
Thứ đó đập kính chắn gió, vang tiếng “Bùm”.
Tôi cầm roi đánh hồn, dùng đuôi roi như dao, đâm mạnh . Tiếng thét chói tai suýt xuyên thủng màng nhĩ . Thứ đó như hết sức, bay nổi nữa. Tôi mở cửa sổ, túm nó ném ngoài!
Liễu Ngũ như quái vật. chúng chẳng cơ hội thở, vì hai bên sườn đồi dày đặc những thứ đó.
“Tôi đã sẽ hối hận…” Liễu Ngũ thấp giọng.
giây tiếp theo, một luồng sức mạnh kỳ lạ lan tỏa đường, những bóng đen sắp lao tới bất giác lùi .
Vài phút , chẳng còn thấy gì. Xe đang núi, gió cũng ngừng. Tôi dám lơ là, biết rằng tình huống lẽ là do thứ gì đó mạnh hơn xuất hiện. Tôi tăng tốc, gần như đạp hết ga.
Một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai . Hàng ghế , biết từ khi nào, xuất hiện một phụ nữ. Cô mặc lễ phục cổ lộng lẫy, đầu búi tròn, cài đầy ngọc bích.
Tôi dám mặt cô , chắc là , nhưng chẳng ai dám .
Tôi tiếng thở nặng nề của Liễu Ngũ. Người phụ nữ từ từ nghiêng tới, thở lạnh càng gần. Đồng thời, bảy chiếc nôi trong thùng xe rung lắc điên cuồng, như sắp bung .
thể động. Tay vai càng nặng, cảm giác như kim châm đâm xương, lan đến tim.
Liễu Ngũ cũng , nhưng ông khác , tay cầm một con rối liễu.
“Long Trường Đống, tự chuốc lấy, đừng trách !”
Con rối như sống dậy, lao . Khoảnh khắc nó chạm , phụ nữ buông Liễu Ngũ, hai tay quấn lấy .
Cơ thể như hàng trăm mũi kim đâm thịt.
Hung tính trong bùng lên. Tôi sợ chết, nhưng thể chết trong tay thứ . Tôi cắn đầu lưỡi, phun máu đầy mặt cô . Mặt cô như thiêu, bốc khói đỏ, nhưng chỉ lùi chút ít. Bàn tay móng sắc nhọn nhắm tim .
Tôi nắm chặt roi đánh hồn, để gỗ đâm rách lòng bàn tay, máu chảy . Cô cào mạnh ngực , tim như ngừng đập. dừng, tay vẫn nắm roi, quất một đường máu trong khí.
Khoảnh khắc đó, mặt hung tợn như Tu La. Roi quất trúng mặt cô , khuôn mặt trắng tuyết vỡ làm đôi.
Một tiếng thét xé lòng vang lên, cô hóa thành khói trắng, biến mất.
Liễu Ngũ dán chặt cửa xe, nín thở suốt. Khi cô biến mất, ông run rẩy mở miệng: “Đừng tưởng thắng. Đó là Quỷ Mẫu, cô , triều quỷ sẽ đến!”
Lúc , bên ngoài xe vang lên tiếng “lốp bốp”, như vô số bàn tay trẻ con bò lên đầu xe.
Tôi Liễu Ngũ mặt trắng bệch: “Vừa ông dùng cành liễu, lấy làm thế thân đúng ?”
Liễu Ngũ mím môi, lắp bắp: “Tự chuốc lấy! Nghe Thụy Hòa, sẽ chẳng gặp Quỷ Mẫu!”
“Được.” Tôi gật đầu.
Lúc , xe gần như nổi.
Tôi lấy từ ghế một chai nhựa. Nghe ghê, nhưng trong chai là nước tiểu, là thứ để lâu, sư phụ dạy.
Tôi túm Liễu Ngũ, mở chai, đổ lên đầu ông . Liễu Ngũ giãy giụa, nhưng dội đầy đầu mặt. Nhân lúc ông kịp phản ứng, mở cửa bên ông , đá ông xuống. Ông thích lấy làm thế thân? Lần cho ông làm đủ.
Liễu Ngũ đá xuống, xe nhẹ hẳn.
Tôi đạp ga, nhân lúc Liễu Ngũ thành mục tiêu của quỷ , lao nhanh đến nghĩa trang Nguyệt Sơn!
tính toán đủ đường, vẫn chậm một bước… xe hết xăng.
Tôi rõ ràng đã đổ đầy khi . Không kịp nghĩ, phía trạm xăng. Tôi lái , nhưng mãi chẳng ai .
Tôi xuống xe tìm .
Người trong trạm như đang ngủ, lẽ ngờ nửa đêm Trung Nguyên đến đổ xăng.
Tôi đập cửa hồi lâu, một thanh niên mới tỉnh, gấp gáp, vội bước nhanh đổ xăng cho .
“Khuya thế ?”
Trời đêm lạnh, xoa cánh tay nổi da gà, bắt chuyện.
“Đi nghĩa trang Nguyệt Sơn.” Tôi quan sát xung quanh đáp.
Anh lộ vẻ mặt hối hận vì đã hỏi, đổ xăng xong, đưa hóa đơn.
Đột nhiên, giọng run run: “Thưa ông, kính chắn gió của ông dấu tay trẻ con?”
Tôi lắc đầu, đáp, nhận hóa đơn định .
lên xe, : “Đừng nữa, ông .”
Chân đang bước lên bục, khựng giữa trung. Tôi động .
Chính xác hơn, nửa thân trái động . Một cơn gió đêm thổi qua, xung quanh hóa hoang tàn. Đây trạm xăng, chỉ là bãi đất trống.
Tôi đã , xe đổ đầy, hết?
Trăng tròn trời trôi lưng , bóng in phía . Tôi thấy rõ vai trái, thứ gì đó động đậy, từ từ duỗi , thành một cái đầu. Tôi tiếng thở của thanh niên, ngay bên tai. Rồi tay trái chậm rãi giơ lên, bóp cổ !
Những ký ức thuộc về tràn đầu. Tôi thấy một đầy ống dẫn gương, trong đầu gào lên: “Tôi chết!”
Nỗi ám ảnh như đỉa bám xương, khiến hình ảnh trong gương méo mó.
Tôi dần thở , cơ bắp tay trái căng phồng. Cái đầu trong bóng cố chen cơ thể .
Tôi buồn nôn, ý niệm điên cuồng của xâm chiếm đầu óc , thúc buông xuôi.
Không thể tiếp tục thế !
Tôi dùng tay chống cửa xe, nhắm vai trái khung cửa. Khi trăng mây che, đâm mạnh vai khung cửa!
Một tiếng “ùm” trầm đục, bàn tay bóp cổ buông lỏng. Tôi bẻ ngược khớp, tháo rời tay trái.
Khoảnh khắc thở , lấy quyền kiểm soát. Tôi rút roi đánh hồn, đâm mạnh cái đầu vai trái. Anh thanh niên hất , quất thêm roi.
Lúc , đường đỏ chân trời phai dần, lộ ánh tím. Tôi cảm nhận mưa, trăng mây che, sấm chớp lóe lên.
Tôi quất ba roi liên tiếp, đánh tan quỷ xe. Tôi trèo lên xe, đạp ga lao .
Lần , đến nghĩa trang Nguyệt Sơn.
Tôi tưởng Trung Nguyên, nghĩa trang sẽ khó hơn, nhưng đến bia mộ Phùng San, gặp thêm gì.
Có vẻ mẹ Phùng San lừa , bà đã sắp xếp sẵn.
Tôi lấy bảy tấm thẻ đầu giường từ bảy chiếc nôi. Trước khi châm lửa, vuốt tên em gái lần cuối.
Ánh lửa lóe lên, ảnh bia mộ Phùng San. Người trong ảnh như đang .
“Tốt nhất đừng để gặp cô địa phủ!” Tôi nghiến răng từng chữ.
Đám tro cuối cùng, rải mộ Phùng San. Tôi tin, mọi việc cuối cùng báo ứng. Dù Phùng San đầu thai kiếp , vẫn nợ bảy đứa trẻ một mạng.
Trung Nguyên qua, đến Thụy Hòa lần nữa.
Bố Tiểu Hàng đến thăm, bé phấn khởi.
Tôi ngóng, tối qua vợ ông Trần phòng phẫu thuật, nhưng đứa bé giữ .
Ông Trần thất vọng, nhưng vợ ông quá buồn, khỏi phòng mổ chẳng bao lâu đã lo việc điều trị cho các bé.
Bành Hữu biết đơn hàng thành , nhưng chẳng ai đòi tiền phạt.
Tôi hỏi Bành Hữu, Liễu Ngũ tìm thế nào.
Từ lời Liễu Ngũ, ông ngờ lần gặp . Lẽ nào thật sự trùng hợp?
Bành Hữu , tìm Liễu Ngũ, mà là một họ Thường, đưa danh Liễu Ngũ, việc giá cao, chỉ là ngày , đúng Trung Nguyên.
Bành Hữu lúc đó nghĩ nhiều, cho rằng , Trung Nguyên cũng chẳng sợ, nên gọi cho Liễu Ngũ. Liễu Ngũ còn ngạc nhiên, họ tin tức nhanh thật.
Tôi nhờ Bành Hữu tìm họ Thường, vẻ của Liễu Ngũ, nếu ông chẳng bất ngờ.
Bành Hữu đã giữ danh , nhưng lục cả công ty tìm thấy.
Cuối cùng, đành bỏ qua.
Tôi biết đó Liễu Ngũ thế nào, nhưng đoán ông chết. Quả nhiên, vài ngày , nhận tin từ Liễu Ngũ: Con gái Phùng San, Phùng Doanh Quân.
Địa chỉ: Khu chung cư Ngô Đồng, tòa số bảy, phòng khám trị liệu cho mù Tứ Khối Bán .
-HẾT-
