Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot

Thừa Nguyện Quy Lai - Chương 4

  1. Home
  2. All Mangas
  3. Thừa Nguyện Quy Lai
  4. Chương 4
Prev
Next

Từ những bức thư , hiện lên hình ảnh một ca sĩ trẻ tràn đầy ánh sáng, yêu đời, yêu âm nhạc, một tâm hồn luôn hướng về phía mặt trời.

Loại như tuyệt đối thể để bài hát tâm huyết của trở thành “tuyệt hưởng”, tức bài hát cấm hát, lãng quên.

Cái chết của chắc chắn nguyên nhân.

Tôi tiếp tục lục tìm manh mối trong phòng.

Trên giường trải tấm nệm hoa kiểu cũ thập niên 80. Dưới nệm là hai tấm bông, nữa là một tấm ván gỗ dày. Tôi kéo thử, nhưng giường đã mục, chạm liền vỡ vụn. Bên cạnh giường là một chiếc tủ quần áo lớn, bên trong chỉ còn vài bộ đồ cũ. Ngoài , phòng chỉ còn ít đồ vệ sinh cá nhân phủ đầy bụi bặm, còn gì khác.

Dù tìm manh mối hữu ích, cũng thấy thất vọng.

Nhìn tấm ảnh bàn, thề: “Tôi nhất định sẽ tra ai là kẻ hại chết ông.”

Ngoài cửa sổ, trời đã gần sáng.

Tôi chuẩn rời , nhưng khi đầu , ánh mắt bỗng dừng ở một tờ báo dán tường. Dưới ánh đèn điện thoại, thấy rõ, trong tờ báo kẹp một vật hình vuông nhỏ. Tôi kéo tờ báo xuống, một phong bì thư rơi .

Phong bì vẫn còn niêm phong, bên ngoài ghi tên nhận và địa chỉ, cùng chữ ký gửi, Vương Tinh Dã.

Tôi suy nghĩ một lúc: lẽ khi xong, kịp gửi nên tiện tay kẹp tờ báo tường.

Tôi mở phong bì, rút một tờ giấy mỏng, lướt qua mấy dòng ngắn ngủi.

[Tháng 8 năm 1982, Vương Tinh Dã xin nghỉ phép năm, về quê mà  Vân Nam – Thái Phong, để tìm cảm hứng sáng tác. Anh thu thập vài giai điệu dân ca địa phương, định mang về nhà hát chuẩn cho chương trình mừng Quốc khánh.

Thế nhưng trong một lần tình cờ, thấy một tấm ảnh. Chính tấm ảnh khiến vô cùng chấn động. Từ đó, bỏ dở bộ dự án dân ca, dốc tâm một ca khúc mới “Thừa Nguyện Quy Lai”.

Thì ca khúc về tình mẫu tử… mà là…]

Phần cuối bức thư mờ, nữa.

Ăn xong bữa sáng, lái xe tới nhà hát.

Trước cổng gặp lão Cát, thấy , lão trợn mắt đỏ ngầu như kẻ thù truyền kiếp, vung gậy bảo vệ xua đuổi: “Mày còn vác mặt tới đây ? Đêm qua chính mày đốt nhà hát, còn dám !”

Tôi đáp: “Tôi đã làm nửa tháng ở đây, nghỉ cũng thông báo chính thức chứ?”

Một câu khiến nghẹn họng. Lúng túng một hồi, lão chỉ hậm hực : “Được, tao sẽ với viện trưởng Lưu. Mày về chờ tin.”

Tôi lạnh: “Lão Cát, ông chỉ là bảo vệ thôi. Hiện tại viện trưởng Lưu chính thức cho nghỉ, vẫn là diễn viên của nhà hát. Nếu ông cản làm việc, mọi tổn thất sẽ để ông gánh.”

Bị thế, lão chỉ còn biết tức tối né .

Tôi phòng viện trưởng Lưu, trình bày mong tiếp tục làm việc.

Dưới sức thuyết phục kiên trì của , cuối cùng ông gật đầu chấp thuận.

“Mất cơ hội về thăm cha mẹ, đừng trách . Tôi tưởng cô đã chết .” Viện trưởng , giọng đầy áy náy.

Tôi mỉm : “Tôi chết. Và cũng sẽ chết.”

Rời khỏi văn phòng, định báo tin vui cho Chu Thế Kỷ, bác thợ đạo cụ già sống đơn độc, cũng là luôn thấy thương cảm. Quan hệ giữa và ông khá thân.

Đến gian đạo cụ, tiếng rộn rã bên trong.

Nhìn qua cửa, thấy Chu Thế Kỷ đang điều khiển hai con rối gỗ cao một mét, động tác linh hoạt, uyển chuyển, một con cầm đao, con cầm kiếm, như hai cao thủ đang so chiêu.

Vài thanh niên trong tổ đạo cụ quanh reo hò cổ vũ.

Một : “Bác Chu, ông chơi rối giỏi thật! Con rối cao bằng thật, ông xoay nổi ?”

Chu Thế Kỷ đắc ý: “Chỉ cần nắm kỹ xảo, đừng rối cao bằng , ba trượng cũng xoay ! Nghề gia truyền mà!”

Tôi ngoài , khẽ sờ cổ, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi nghi ngờ…

Trước mắt dường như hiện một bức tranh kỳ lạ mà nghĩ cũng dám nghĩ đó là sự thật.

Đêm khuya hôm đó, khi buổi biểu diễn đã kết thúc. Tôi một sân khấu của nhà hát, giữa rộng lớn, trong lòng dâng lên một niềm tự hào khó tả.

Nơi chính là chốn vạn dõi mắt, chỉ cần ở đây là sẽ hàng nghìn ánh đèn và hàng vạn ánh tập trung.

Dù chỉ là kẻ tầm thường giữa muôn , cũng thể thứ ánh làm cho mê lạc.

Tôi duỗi , hắng giọng, hát.

Quả nhiên, cất tiếng hát, một luồng khí lạnh liền lan bốn phía.

Nhiệt độ trong gian hạ xuống rõ rệt, da tay nổi đầy gai ốc.

Lúc còn ánh đèn, cũng chẳng còn khán giả.

Thế nhưng cảm giác trong bóng tối một đôi mắt âm trầm đang chằm chằm , như ánh của một con rắn độc, đầy oán hận.

hề sợ.

Tôi càng hát lớn hơn, giọng vang vọng khắp khán phòng.

Từ khi Vương Tinh Dã kịp ký bản hợp đồng cuối cùng, đã hiểu rõ bài hát là vì ai mà hát.

Nghĩ đến đó, trong lòng tràn đầy tự tin và dũng khí.

Tôi hát với tất cả cảm xúc, hát nhẹ nhàng đưa tay, như thể thật sự hàng vạn khán giả đang dõi theo.

Bất chợt, một tiếng “phanh” vang lên trong bóng tối, tựa hồ vật gì đó đổ sập xuống.

Ngay đó là tiếng bước chân dồn dập.

Đèn trong đại sảnh chợt bật sáng, tắt, sáng, chớp tắt liên hồi.

Dưới sân khấu, hai cánh tay to, thô như cột trúc từ từ hiện , đầu là một chiếc mũ cũ màu xanh lục đã sờn mép.

Hắn đến.

Tôi đưa tay sờ phía lưng, nhẹ nhàng kéo khóa túi.

Bên trong là vài khẩu súng phun lửa, thứ thể thiêu rụi vạn vật, cũng thể thiêu trừ yêu tà.

Dưới ánh của , cây sào trúc bước lên sân khấu.

Nó như một diễn viên thật, ngay chính giữa, hướng xuống khán đài cúi đầu chào, bắt đầu biểu diễn.

Bài hát nó chọn là “Thừa Nguyện Quy Lai”.

Giọng hát trầm, từ tính, đầy sức hút nam tính.

Thật sự .

chỉ vài câu, đã nhận , đó chính là giọng của Vương Tinh Dã.

Tôi mím môi khẽ.

Tôi vốn tin quỷ thần.

Tối nay, chỉ xem thử ai đang giả ma giả quỷ mà thôi.

Không lâu , cây sào trúc hát xong, từ từ đầu phía .

“Hắc hắc…” Nó .

Rồi giọng lạnh lẽo vang lên: “Tôi đã , bất kỳ ai dám hát bài … đều chết.”

Âm thanh như vọng lên từ lòng đất, khiến nổi gai sống lưng.

Tôi vẫn giữ bình tĩnh, rút khẩu phun lửa khỏi ba lô.

Ngay lúc đó, vật gì đó lướt qua má , đau nhói.

Một cảm giác rát buốt như từ tận sâu trong da thịt trồi lên.

Thứ đó trườn đến cổ .

May mà đã chuẩn , quanh cổ quàng khăn, bên trong khâu thêm một lớp miếng sắt mỏng.

Miếng sắt ép mạnh da, nhưng nhờ nó mà thoát chết.

Nếu , cổ đã cắt đứt.

Không dám chần chừ, bóp cò súng phun lửa, lia nhanh quanh cổ.

Luồng khí lạnh lập tức tan biến.

Không khí nóng hừng hực, lửa bắn thành từng tia nhỏ, sáng rực.

Đột nhiên, cây sào trúc nhảy khỏi sân khấu, định chạy trốn.

Tôi lao theo, tung chân đá ngã nó xuống, quét lửa quanh nó.

Chỉ trong thoáng chốc, sào trúc liền cháy rụi, tan thành tro.

“Ra , đừng giả thần giả quỷ nữa.” Tôi .

“Hắc hắc… Tôi chính là quỷ.”

Giọng chói tai vang lên, như lưỡi dao cào kính.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 4"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Mê Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Mê Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Mê Truyện

×

 Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/9fA9Sphgvc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Metruyen và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

wpDiscuz