Trời Hanh Khô, Cẩn Thận Củi Lửa – Phần 2 - Chương 3
10
Hôm đó hỏi lâu.
Chu Mịch lúc , lúc . Cuối cùng, từ những lời ngắt quãng của cô hiểu lý do cô tự sát.
Cô bạn trai.
Đừng hiểu lầm, trai đó kẻ tệ. Ngược , hiền hậu, thật thà.
Anh thấy sự trầm lặng của Chu Mịch là khuyết điểm. Anh đó là nội liễm, yên tĩnh.
Nhút nhát là sẵn lòng bao dung khác.
Nghèo khó nhưng nỗ lực, chịu khổ.
Tóm , thấy khuyết điểm của Chu Mịch khuyết điểm, mà là điểm đáng yêu.
Anh mù quáng, nồng nhiệt yêu Chu Mịch.
phản ứng đầu tiên của Chu Mịch là chạy trốn.
Quá kỳ lạ.
Sao yêu cô chứ?
Sau sợ hãi, niềm vui thể tin nổi trào dâng trong lòng.
Cô cũng là yêu thương.
Vậy ngoài việc làm y tá cả đời cho chị, cô còn giá trị khác?
Như chết đuối vớ khúc gỗ, Chu Mịch lao tình yêu.
chuyện gia đình khiến cô bước khó khăn, kiệt sức.
Mẹ cô bệnh, nhưng định chữa.
“Giữ tiền , đừng động. Để dành cho Ninh Ninh.”
Chu Mịch sụp đổ. Cô chấp nhận mẹ quyết định chết, nhất là vì lý do như .
ích gì ?
Chẳng ai quan tâm cô nghĩ gì.
Cô hận chị gái ngây thơ, vô tư của .
Sau đó, vì lòng bứt rứt, cô càng cáu kỉnh, thiếu kiên nhẫn với bạn trai. Cô bắt đầu hiểu, khi con kiệt sức, thật sự còn tâm lực để yêu thương.
trai luôn hết lần đến lần khác bao dung cô. Điều khiến cô dễ chịu, mà làm cô giận dữ.
Vì nó khiến cô càng ích kỷ, ti tiện. Cô đòi chia tay.
Cô nghĩ, với gia đình như cô, ai sẽ chấp nhận chứ?
Chàng trai đồng ý.
Thế là cô bất cần kể hết về gia đình .
Chị mắc Down, mẹ bệnh nặng, và cô, một mảnh vỡ.
Trái tim trai chìm xuống.
cuối cùng, nghiêm túc : “Đừng sợ, sẽ cùng em đối mặt.”
“Vậy nên đừng đẩy .”
Chu Mịch lệ tuôn như suối. Cô dẫn về nhà, xem thật sự cùng cô đối mặt. còn hơn cô nghĩ.
Anh lịch sự, chu đáo, quan tâm mẹ cô, kiên nhẫn với chị cô.
Cô gần như nghĩ sắp hạnh phúc. khi rời , mẹ cô kiên quyết bắt cô chia tay.
Cô hiểu, tại , tại chứ?
Anh rõ ràng sẵn lòng chăm sóc họ, sẵn lòng cùng cô gánh vác trách nhiệm.
Mẹ cô im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, cha cô lên tiếng: “Con gái, nếu con kết hôn, yêu đương, con của . Chị con thì ?”
Chu Mịch như rơi xuống hầm băng.
“Con gia đình riêng, con cái riêng, bao nhiêu thứ cần lo, con còn tâm sức chăm chị con ?”
Chu Mịch một lần nữa nhận vị trí của trong gia đình.
Cô thật sự, thật sự chỉ cần làm một y tá hảo cho chị.
Cả đời cô chỉ cần sống vì điều đó.
Mẹ cô thấy cô phản kháng kịch liệt, lết thân bệnh tật từ giường bò xuống, quỳ mặt cô: “Con gái, mẹ xin con. Cầu xin con.”
Cái quỳ đè cô gần như thở nổi. Cô lòng như tro tàn, chia tay bạn trai.
Cô vốn định chết. sống quá mệt mỏi.
Một ngày nào đó, cô đột nhiên quyết định chết.
Thế là cô chết.
11
“Vậy chấp niệm của cô, là đàn ông đó?”
Chu Mịch lắc đầu: “Anh xứng đáng với hơn, chọn buông tay, chẳng gì tiếc nuối.”
“Vậy… là cha mẹ cô?”
Cô lắc đầu: “Tôi đã chẳng còn mong cầu gì với họ.”
Tôi bỗng nghĩ , thể tin nổi: “Chẳng lẽ là công ty ?! Tôi biết tăng ca ác, lương thấp, lãnh đạo vô lương tâm. đáng để cô từ bỏ đầu thai.”
Chu Mịch hiếm hoi : “Không .”
Cô im lặng hồi lâu, thở dài: “Là chị .”
“…?”
Nụ cô đắng chát: “Tôi buông chị . Không , chị sẽ thế nào? Đời còn dài, chị làm sống một ? Tôi buông .”
Tôi ngẩn : “Tôi tưởng cô hận chị . ngờ cô cũng yêu chị .”
Chu Mịch phủ nhận: “Tôi đương nhiên hận chị . Tôi sinh vì chị, chị đương nhiên trở thành bộ ý nghĩa của .”
“Chị cướp hết tình yêu của cha mẹ, họ càng yêu chị, càng hận chị. cô biết , dù chị vô tri, ngu ngốc, cố chấp, nhạy cảm, nhưng cũng ngây thơ, lương thiện, ngoan ngoãn, đáng yêu.”
“Nhà nghèo nhất, vẫn làm riêng thực đơn cho chị, vì cơ thể chị quá yếu. Tôi nấu cơm cho chị, từng lén ăn vài lần. Sau phát hiện, nhịn đói một ngày.”
“Chị hiểu tại , nhưng nhớ ăn cơm của chị. Sau đó, mỗi ngày chị đều lén để nửa phần cơm cho .”
“Quần áo mặc luôn là đồ cũ của chị. Có lần thích một chiếc váy. Váy công chúa trắng, đến mức như công chúa thật sự sẽ mặc.”
“ biết cha mẹ mua cho . Thế là luôn với chị chiếc váy đó thế nào. Tôi hy vọng chị sẽ chiếc váy, để cha mẹ mua cho chị.”
“Khi chị mặc cũ, sẽ chiếc váy đó. Mọi chuyện đúng như nghĩ, chị nằng nặc đòi cha mẹ mua váy.”
“ khi mua, chị đột nhiên thích nữa. Thế là cha mẹ tiếc nuối đưa chiếc váy mới tinh cho . Đó là bộ quần áo mới đầu tiên trong đời , chị mua cho .”
“Trong nhà , chỉ chị biết xót , chỉ chị yêu . Cô thấy đáng thương ?”
Tôi lắc đầu.
Vết thương cổ tay cô vẫn chảy máu ngừng.
“Chút so với những gì bỏ quá ít ỏi, biết. đó là bộ đời .”
Chu Mịch bỗng đau đớn: “… nhưng đáng lẽ cũng một đời dài và . Sống quá đau khổ, chết buông bỏ . Khi lơ lửng cõi đời, thật sự hận.”
Giọng cô như máu chảy từng chữ: “Hận vì buông .”
Cô ngừng , khổ: “Cô xem, rốt cuộc là đáng thương hơn, chị ?”
Tôi nghĩ là Chu Mịch, nhưng dám .
12
Tôi tranh thủ đến thăm nhà Chu Mịch.
Mẹ Chu bệnh nặng mở cửa cho .
“Cô là…?”
Bà tóc bạc trắng, mặt già nua tiều tụy, quầng mắt xanh đen. Sống chẳng còn bao lâu.
Linh thể Chu Mịch bên cạnh run rẩy: “Chỉ một tuần, mẹ già nhiều thế.”
Tôi là đồng nghiệp của Chu Mịch, đến trả đồ của cô ở công ty. Còn mang theo khoản quyên góp của công ty cho Chu Mịch.
